Chúng tôi bắt đầu lên đường chinh phục đỉnh Fansipan khi trời vẫn còn tối đen trong khoảng không gian bao la vô tận.
Một bên là vực, một bên là vách núi, âm u, tĩnh mịch, chỉ vang lên nhè nhẹ tiếng bước chân của đoàn leo núi. Ánh sáng đèn pin, điện thoại le lói dẫn lối chúng tôi đi.
Khoảng hơn 6h thì ánh sáng mặt trời bắt đầu le lói. Chúng tôi vẫn mải miết bước đi trên bùn lầy, đá tảng, những con dốc cheo leo nối tiếp nhau. Đoạn đường này cũng là đoạn khó khăn, thử thách ý chí con người nhất. Cơn mưa đêm làm mọi thứ trở nên ẩm ướt, trơn trượt, gió Bắc rít lên từng hồi.
Sương mù che chắn làm chúng tôi không ngắm được nhiều cảnh, nhưng mỗi khi sương bay dần, những vách đá dựng đứng sừng sững hiên ngang dần hiện ra. Cảnh vật lúc ấy hùng vĩ khó tả thành lời.
Leo mãi, leo mãi rồi cuối cùng chúng tôi cũng đến nơi mà hạnh phúc được vỡ òa. Mọi người ôm chầm lấy nhau, mở sâm panh mang sẵn ăn mừng. Chụp ảnh, lưu lại khoảnh khắc đáng nhớ này là điều chúng tôi không quên làm.
Từ đỉnh Fansipan nhìn xuống chỉ nhìn thấy một màu trắng của mù dày đặc che chắn vực thẳm. Nhưng mỗi khi mù bay nhè nhẹ qua là để lộ những đỉnh núi nối tiếp nhau hiện lên, mây trời lúc ấy cũng đến gần hơn bao giờ hết, cảm giác khi ấy là hạnh phúc tuyệt vời đến vô tận.
kết thúc hành trình chinh phục Fansipan đầy gian nan thử thách ý chí con người. Đối với chúng tôi, đây thực sự là trải nghiệm đánh dấu không thể nào quên.